Trong lịch sử bóng đá, hiếm có huấn luyện viên nào thành công rực rỡ như Sir Alex Ferguson tại Manchester United. 27 năm cầm quân với 38 danh hiệu lớn nhỏ, ông được coi là một trong những nhà cầm quân vĩ đại nhất mọi thời đại. Tuy nhiên, sau hơn một thập kỷ ông rời ghế huấn luyện, người ta bắt đầu nhìn nhận lại di sản của Sir Alex với góc nhìn khắt khe hơn.
Mới đây, cựu danh thủ Alan Shearer đã đưa ra nhận định gây tranh cãi khi cho rằng Sir Alex Ferguson có một lỗi lớn – đó là không xây dựng được sự kế thừa cho Manchester United sau khi ông ra đi. Nhìn lại thực tế, nhận định này không phải không có cơ sở.
Mùa giải cuối cùng dưới thời Sir Alex (2012/13), Manchester United vô địch Premier League với một đội hình già nua. Rio Ferdinand, Nemanja Vidic, và Patrice Evra đều ngoài 30, trong khi Ryan Giggs và Paul Scholes gần chạm ngưỡng 40.
Ngay cả bộ đôi tấn công Wayne Rooney và Robin van Persie cũng đã bước qua tuổi đỉnh cao. Lớp cầu thủ trẻ được kỳ vọng kế thừa như Chris Smalling, Phil Jones, Danny Welbeck hay Jesse Lingard đều không đủ tầm để gánh vác tương lai của đội bóng.
Vấn đề không chỉ nằm ở đội hình già cỗi. Trong suốt thời gian tại vị, Sir Alex nắm giữ quyền lực gần như tuyệt đối tại Old Trafford. Ông không chỉ là huấn luyện viên trưởng mà còn là người quyết định mọi vấn đề từ chiến lược phát triển, chuyển nhượng đến đào tạo trẻ. Mô hình này tạo ra thành công ngắn hạn nhưng để lại hậu quả nghiêm trọng khi ông rời đi.
Sự phụ thuộc quá lớn vào một người dẫn đến việc câu lạc bộ không có kế hoạch chuyển giao rõ ràng. Việc bổ nhiệm David Moyes chỉ dựa trên đề xuất của Ferguson là minh chứng cho sự thiếu chuẩn bị này. Hậu quả là Manchester United rơi vào khủng hoảng kéo dài hơn một thập kỷ, với 5 huấn luyện viên thay nhau thất bại trong việc đưa đội bóng trở lại đỉnh cao.
Không giống như Barcelona – nơi duy trì triết lý bóng đá nhất quán từ thời Johan Cruyff, hay Liverpool dưới thời Jurgen Klopp với 9 năm xây dựng nền móng vững chắc cho người kế nhiệm, Manchester United dưới thời Sir Alex không có một lối chơi rõ ràng. Điều này khiến câu lạc bộ lúng túng trong việc lựa chọn huấn luyện viên và định hướng phát triển sau khi ông ra đi.
Quyết định từ chối kế hoạch với Ralf Rangnick – người được kỳ vọng sẽ giúp xây dựng chiến lược phát triển dài hạn, cho thấy Manchester United vẫn chưa học được bài học từ quá khứ. Sau khi sa thải Erik ten Hag và bổ nhiệm Amorim, Manchester United đã thay 7 HLV kể từ khi Sir Alex nghỉ hưu.
Dù không thể phủ nhận những thành công vang dội của Sir Alex Ferguson, nhưng việc ông không chuẩn bị đủ tốt cho sự ra đi của mình đã góp phần tạo nên cuộc khủng hoảng kéo dài tại Old Trafford. Tuy nhiên, trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về ông. Ban lãnh đạo câu lạc bộ mới là người phải chịu trách nhiệm chính khi không xây dựng được một hệ thống quản trị hiện đại và chiến lược phát triển rõ ràng.
Nguồn tin: Bongdako
Bài viết liên quan
Không có bài viết liên quan.