Adriano dốc bầu tâm sự khi xuống đáy xã hội

Cựu danh thủ của Inter Milan, Adriano, đã viết một bài tâm sự đầy cảm động, kể lại hành trình của mình. Đó là hành trình từ “sự lãng phí lớn nhất của bóng đá” sau khi sự nghiệp lừng lẫy của anh sụp đổ, trở thành “uống rượu đến quên mình” ở các khu ổ chuột.

Từ đỉnh cao xuống vực sâu

Tiền đạo người Brazil ra mắt Inter Milan khi mới 19 tuổi và ngay lập tức được kỳ vọng sẽ trở thành ngôi sao lớn. Nhờ sở hữu thể lực và kỹ năng dứt điểm siêu hạng, Adriano được coi là người kế thừa Ronaldo cả ở cấp CLB và đội tuyển Brazil. Anh được CĐV Inter gọi với biệt danh “L’Imperatore” – Hoàng Đế” để tôn vinh tài năng. Thế nhưng, cuối cùng tất cả đã sụp đổ.

So với Ronaldo, Adriano không có thành công nổi bật bằng. Dù Adriano có 4 scudetto nhưng thực ra đóng góp của chân sút này không nhiều trong khoảng thời gian đó. Khi Adriano là nguồn cảm hứng cho hàng công của Inter thì đó lại là lúc mà đội bóng thi đấu phập phù và rơi vào thất vọng triền miên. Mùa giải 2009-2010, Adriano chia tay Inter sau khi đội bóng có Samuel Eto’o, Diego Milito và chính năm đó, Inter lại vô địch Champions League. Tuy nhiên, cũng giống như Alvaro Recoba, ấn tượng của Adriano trong lòng người hâm mộ Inter vẫn rất lớn. Cho đến giờ, mỗi khi nhắc đến tên của chân út này thì người ta lại nhớ đến những khoảnh khắc kỳ diệu mà cầu thủ này tạo ra.

Adriano-co-nhieu-toc-bac-o-tuoi-42
Adriano có nhiều tóc bạc ở tuổi 42

Giờ đây, ở tuổi 42, Adriano đã viết câu chuyện của mình cho The Players’ Tribune, coi đó là một lá tâm thư gửi về quê hương – khu ổ chuột nghèo khó tại Rio de Janeiro, được gọi bằng từ lóng là favela. Chẳng hạn, Adriano đã viết về bữa tối Giáng sinh tại nhà đồng đội Clarence Seedorf, nhưng cảm thấy quá nhớ nhà đến mức phải quay lại căn hộ của mình và uống hết một chai vodka trong khi khóc. Anh chia sẻ: “Rất nhiều người không hiểu tại sao tôi lại bỏ lại vinh quang ở sân cỏ để ngồi ở khu phố cũ, uống đến quên mình. Bởi vì có một thời điểm tôi muốn như vậy và đó là quyết định khó có thể thay đổi”.

Tình hình trở nên tồi tệ khi Adriano rơi vào trạng thái trầm cảm sâu sắc sau cái chết đột ngột của người cha vào năm 2004, rồi sau đó anh biến đi đâu trong vài ngày. Anh kể: “Khi tôi ‘chạy trốn’ khỏi Inter và rời Italy, tôi đến đây để ẩn mình. Tôi đã đi khắp khu ổ chuột đó suốt ba ngày. Không ai tìm thấy tôi. Không thể nào. Quy tắc số một ở favela: Ngậm miệng lại. Bạn nghĩ có ai sẽ đi mách lẻo tôi sao? Ở đây không có kẻ tọc mạch đâu“.

Giải mật nhiều bí ẩn

Adriano đã giải mật khá nhiều quanh vụ “mất tích” trước đây. Anh viết: “Báo chí Italy đã phát điên lên. Cảnh sát Rio thậm chí đã thực hiện một chiến dịch để ‘giải cứu’ tôi. Họ nói tôi bị bắt cóc. Bạn đùa tôi à? Hãy tưởng tượng ai có thể làm hại tôi ở đây… Đừng quên là tôi, một đứa sinh ra từ favela. Họ không hiểu tại sao tôi lại đi vào favela. Không phải vì rượu, cũng chẳng phải vì phụ nữ, càng không phải vì ma túy. Đó là vì tự do. Đó là vì tôi muốn tìm thấy bình yên. Tôi muốn sống. Tôi muốn được là con người một lần nữa. Chỉ một chút thôi“.

Adriano-van-duoc-Inter-chao-don
Adriano vẫn được Inter chào đón

Tôi đã cố gắng làm những gì họ yêu cầu. Tôi đã thỏa thuận với Roberto Mancini. Tôi đã cố gắng hết sức với José Mourinho. Tôi đã khóc trên vai Moratti. Nhưng tôi không thể làm những gì họ muốn. Tôi đã ổn trong vài tuần, tránh xa rượu, tập luyện chăm chỉ như một con ngựa, nhưng lúc nào cũng có những lần tái phát. Lần này đến lần khác. Mọi người đều chỉ trích tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa”.

Cuối cùng, bài viết khẳng định rằng Adriano phải tự đưa ra những lựa chọn của mình và anh cảm thấy được “tôn trọng” ở favela, ngay cả khi bị coi là “sự lãng phí lớn nhất của bóng đá”. Adriano không buồn bực khi bị gọi như vậy mà còn khẳng định: “Tôi thích từ ‘lãng phí’. Không chỉ vì nó nghe như thế nào, mà vì tôi ám ảnh với việc lãng phí cuộc đời mình. Tôi ổn với cuộc sống này, trong sự lãng phí cuồng nhiệt. Tôi thích sự kỳ thị này“.

Nguồn tin: Bongdako

Từ khóa:

Bài viết liên quan

Không có bài viết liên quan.